Bao năm nhục chẳng kêu ca,
Rằng vào Sài Gòn kiếm sống thoát thân
Giấu cho chúng bạn khỏi cười,
Thời gian thắm thoát đã bôn năm qua.
Cái nghề ta chẳng con ta,
Bức xúc nhục nhã nhưng mà phải vui.
Rằng ta có mắt như đui,
Có tai như điếc để vui với đời.
Đắng cay sao nói hết lời,
Đau thương khổ nhục một đời nam nhi.
Nhưng rồi cũng phải thích nghi,
Làm không mệt mỏi cũng vì tương lai.
Thế rồi gieo quả chẳng sai,
Bao năm lam lũ chẳng hoài công lao.
Ra đường thôi chẳng nhìn cao,
Bon chen danh phận ngày nào yên thân?
Sang hèn trời đã định phân,
Văn bằng thạc sĩ de lam chi
Học hành thì cũng vậy thôi,
Lắm anh học sĩ cũng phai làm thuê
Trí thức gặp phải cái eo,
Suy đi tính lại còn nghèo hơn ta.
Cho nên thôi cứ tà tà,
Cầm tay người đẹp rứa mà lại vui...hihi...
Lưu bút : Thành viên 9c